BÁO SONG NGỮ VIỆT ANH SỐ 215: Đào, phở và piano - Vai diễn thuyết phục của NSƯT Trần Lực

Image 06/06/2024 11:01

Image Báo song ngữ Việt - Anh

 Đánh giá khách quan, dàn diễn viên của Đào, Phở và Piano đều làm tròn vai trò của mình, mang đến màn trình diễn tổng hoà giàu cảm xúc. Song, với cá nhân người viết, điểm sáng lớn nhất trong diễn xuất của bộ phim này thuộc về cái tên gạo cội – NSƯT Trần Lực.

 

 Objectively speaking, the cast of “Dao, Pho Va Piano” all fulfilled their roles and gave the audience an emotional performance. To the author, the highest spot in this film's acting, however, belongs to the veteran name - Merited Artist Tran Luc.

 

 Trong vai một hoạ sĩ già lúc nào cũng lãnh đạm, bình thản với mọi thứ, NSND Trần Lực thể hiện chiều sâu và sự dạn dày kinh nghiệm của mình. Ông không cần gồng lên diễn xuất nhưng vẫn thể hiện được sự bất lực của một nghệ sĩ trong sáng tạo nghệ thuật, sự hài hước, tếu táo khi vun vén cho cặp vợ chồng trẻ, hay thái độ bình tĩnh khi đối mặt với phe đối địch.

 

 Merited Artist Tran Luc successfully displayed his profundity and acting expertise through the role of an old painter who always maintains equanimity in every situation. He could express the helplessness of the artist in creating art, the sense of humour and jocularity when cultivating for a young couple, even the calmness when facing the enemies without struggle. 

 

 Hình ảnh gây xúc động và để lại ấn tượng lớn nhất với tôi là khi người hoạ sĩ già kiên trì hoàn thành bức tranh để đời của mình về tình yêu Tổ quốc, bất chấp bên ngoài quân địch đang nhả đạn ráo riết.  Ông dùng máu để tô màu cờ Việt Nam, tỉ mỉ, cẩn thận trong từng nét vẽ uốn lượn.

 Trong giây phút đó, ông quên đi những bất ổn xung quanh mình, chỉ để thăng hoa và dành trọn trái tim cho nghệ thuật.

 

 The scene that touched and left me the deepest impression was when the old artist persevered in completing his life’s painting of patriotism despite the spray of bullets outside. He painstakingly coloured each stroke of the Vietnamese flag with his own blood. At that moment, he remained remarkably calm amidst the chaos, just for dedicating himself and sublimating his art. 

                                                                                             

 

 Đó cũng là chi tiết thể hiện rõ ràng nhất sự lạc quan và tinh thần bất khuất của con người Hà Nội. Đào, Phở và Piano không phải là một bộ phim tuyên truyền nhàm chán mà là một tác phẩm nghệ thuật đúng nghĩa, với sự tồn tại song hành của nhiều mặt đối lập: tình yêu và chiến tranh, nghệ thuật mộng mơ và thực tại tàn khốc, ước mơ, lý tưởng và những hi sinh, đánh đổi, v.v.

 

 It’s also the detail that most vividly demonstrated the optimism and indomitable spirit of Hanoi people. “Dao, Pho Va Piano” is not a boring propaganda film but a work of art, literally, with the coexistence of many opposites: love and war, artistic romance and realistic cruelty, ideals and sacrifices, trade-offs, etc.                                                                                                                   

 

Nguồn: Vietcetera

Thong ke