Báo song ngữ 115: Tôi yêu hương vị của cà phê vào mỗi buổi sáng, chiều và đêm. Nhưng có vẻ như đã đến lúc phải hạn chế rồi!

Image 16/06/2020 08:34

Image Báo song ngữ

Cà phê – Wikipedia tiếng Việt

 

I love the smell of coffee, morning, evening and night. Maybe it’s time to cut down

 

Tôi yêu hương vị của cà phê vào mỗi buổi sáng, chiều và đêm. Nhưng có vẻ như đã đến lúc phải hạn chế rồi!

 

I look back on pre-lockdown Romesh as some sort of caffeine-fearing dweeb. There is no stopping me, now.

 

Tôi nhìn lại mình giai đoạn trước phong tỏa, Romesh tôi đây như một gã khờ với nỗi sợ mang tên cafein. Còn bây giờ, không điều gì có thể ngăn cản được tôi cả.

 

Back in the old days, I drank a lot of coffee. I basically ran on it. I am a terrible sleeper and regularly tackle days on three to four hours of sleep. The only way I can survive this is by drinking so much coffee that my synapses crackle and I take on the irritability levels of a bear in a trap. I thought nothing of buying a large average-quality coffee to tide me over until I got to another coffee shop where I could buy one I would actually enjoy.

 

Ngày trước, tôi uống rất nhiều cà phê, có thể nói là đắm chìm trong cà phê. Tôi mất ngủ trầm trọng và cà phê là cách duy nhất giúp tôi sống sót qua những chuỗi ngày chỉ ngủ được 3-4 tiếng. Tôi uống nhiều đến mức mà các khớp thần kinh kêu tanh tách và thường xuyên cáu kỉnh chẳng khác gì con thú bị nhốt trong lồng. Tôi không nghĩ được gì ngoài việc mua một đống cà phê hạng trung dùng đỡ cho đến lúc tôi có thể ghé shop cà phê, mua một tách đúng chuẩn vị tôi thích.

 

Today I look back on pre-lockdown Romesh as some sort of caffeine-fearing dweeb. There is no stopping me, now that I am never farther than a few feet away from more coffee. I switch on my pod machine, and savour every drop of black gold, ignoring the fact that I have no intention of composting the pods, which renders buying environmentally friendly ones completely pointless. My every cup is essentially a middle finger to mother nature. This very publication has published numerous articles about the fact that, if you use a coffee pod machine, you are two rungs below Katie Hopkins on the sliding scale of evil.

 

Tôi nhìn lại mình giai đoạn trước phong tỏa, Romesh tôi đây như một gã khờ với nỗi sợ mang tên cafein. Còn bây giờ, không điều gì có thể ngăn cản được tôi nữa vì mỗi ngày tôi lại uống nhiều hơn một chút. Khởi động máy pha cà phê, nhấm nháp từng giọt tinh túy vàng nâu rơi xuống tách, tôi tặc lưỡi bỏ qua sự việc mình không hề có ý định ủ vỏ cà phê làm phân bón để bảo vệ môi trường. Mỗi tách cà phê tôi làm ra là một lời thách thức với mẹ thiên nhiên. Có rất nhiều bài báo đề cập đến thực tế rằng, nếu bạn sử dụng máy pha cà phê nén thường xuyên, bạn chỉ đứng sau Katie Hopkins hai bậc trên nấc thang tội lỗi.

 

I love everything about coffee. I love how it smells better than it tastes; I love the frothy bit on top. I love how, for half an hour after drinking it, I feel I can achieve anything. I also love how I often drink too much of it, become intensely annoying, and then too wired to care. I have read that coffee can potentially reduce the chances of getting dementia, something that has affected a couple of people I care about, and have become intensely paranoid about getting. The other night, on a Zoom get-together with friends, I forgot a word I was looking for, and instead of explaining, just stopped mid-sentence for such a long time that one of my friends thought I had frozen. I then pretended to engage with the rest of the evening while Googling methods of preventing mental deterioration.

 

Tôi yêu tất cả mọi thứ về cà phê: yêu mùi thơm hơn là hương vị, yêu lớp bọt nổi trên bề mặt, yêu cả cảm giác mình uống nhiều cà phê đến mức say nó và không còn muốn quan tâm gì nữa. Bạn có hiểu cảm giác, sau 30 phút uống hết tách cà phê, bỗng cảm giác mình có thế cân cả thế giới? Tôi đã đọc được nhiều thông tin về việc cà phê có thể làm giảm khả năng mắc chứng mất trí nhớ. Theo quan sát thì tôi thấy nó khá đúng với một số người, vì thế tôi lại càng ảo tưởng về sức mạnh của thứ đồ uống thần thánh ấy. Tuy nhiên, vào một buổi tối nọ, khi đang chém gió với mấy đứa bạn qua Zoom, tôi bất chợt quên mất mình đang nói gì, tôi im lặng một lúc lâu đến nỗi bạn tôi ngỡ là tôi có vấn đề gì. Sau đó thì tôi giả vờ như đang hưởng ứng với những câu chuyện trong khi tay vẫn mải gõ Google cách phòng tránh chứng suy giảm tâm thần.

 

It is awful when you overdo the coffee, however, and I have been overdoing it a lot. On more than one occasion, I have found myself unable to sleep at 3am, and convinced I have stumbled on an incredible comedic idea. I sit up in bed and note it down, before finally going to sleep, excited about putting the idea into action. I then wake up the following morning to find a series of nonsensical words and hieroglyphs.

 

Việc uống quá nhiều cà phê khiến bạn cảm thấy thật tệ. Và tôi cũng là một nạn nhân. Trên một lần tôi nhận ra mình không thể nào ngủ trước 3 giờ sáng và tự thuyết phục bản thân đã nảy ra ý tưởng và kịch bản xuất thần. Tôi ngồi phắt dậy và ghi ý tưởng ra trước khi ngủ, hào hứng đến lúc được thực thi chúng. Rồi bạn biết không? Sáng hôm sau, tôi thức dậy và không hiểu gì với đống chữ tượng hình ngổn ngang mà mình ghi ra từ tối hôm trước.

 

So I have decided to cut down. The truth is, I need to stop drinking coffee altogether to recalibrate, but there is no way anyone in the house could survive it. Instead, I have decided to limit myself to one cup a day. The internal debate has shifted to an argument with myself about when I have this single cup. I say internal, because I tried to engage my wife in the debate externally and she informed me that they would find a cure for Covid-19 before she found something she cares about less than what time I have my one coffee. I thanked her for her feedback. After a lot of consideration, I have settled on an uncontroversial first thing in the morning.

 

Vì vậy, tôi quyết định giảm lượng cà phê. Sự thật là, tôi cần phải dừng hẳn, tuy nhiên không ai có thể làm được điều đó trong vòng một nốt nhạc. Thay vào đó, tôi quyết định giới hạn mỗi ngày chỉ được uống một tách cà phê. Mỗi lần uống là một lần nội tâm tôi đấu tranh dữ dội. Một mặt, tôi tự vấn bản thân khi nào tôi uống một cốc duy nhất này. Mặt khác, tôi phải nhờ vợ mình vào cuộc. Vợ tôi phàn nàn rằng người ta sẽ tìm ra cách chữa trị Covid-19 trước khi cô ấy tìm ra một mối nào đáng quan tâm hơn việc tôi uống một cốc cà phê mỗi ngày. Điều đó khiến tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Sau rất nhiều sự cân nhắc, tôi quyết định sẽ không để nội tâm giằng xé vào mỗi sáng mai.

 

The early days have been difficult. I have a coffee, feel great for a bit, then suffer a slump; it’s encouraging in a way, because it means that this is definitely a problem worth tackling. My family say I have less energy and am much quieter. Am I any happier? I don’t know, but they are absolutely delighted.

 

Những ngày đầu luôn khó khăn. Một tách cà phê mỗi sáng, hưng phấn thì ít mà suy sụp thì nhiều. Cả nhà bảo tôi uể oải và ít nói đi nhiều. Dù sao thì việc này cũng có phần tích cực, vì trước sau gì tôi cũng phải giải quyết nó. Bạn hỏi tôi có hạnh phúc hơn chút nào không ư? Chẳng biết nữa, nhưng gia đình tôi thì hân hoan hơn rất nhiều.

 

Thong ke