MÌNH NÓI GÌ KHI NÓI VỀ NIỀM TIN

Image 14/03/2020 08:57

Image Thành quả & đào tạo

Trong hình ảnh có thể có: 9 người, bao gồm Dinh Hồ và Cskh Sao Khuê, mọi người đang đứng và trong nhà

MÌNH NÓI GÌ VỀ NIỀM TIN - chia sẻ của bạn Đường Thị Hải Yến - Học viên lớp Phiên dịch sân khấu 19PD08.
-------------------

"Người ta vẫn nói, chỉ cần tự tin thôi là đã chiến thắng một nửa rồi. Thế nếu như không tự tin được, thì làm sao?

Mình là một đã từng là một đứa thiếu lòng tin đối với bản thân, đối với những gì mình biết. Mình chọn an toàn và chưa bao giờ mình hài lòng với điều đó cả!

Bạn có thắc mắc vì sao mình học phiên dịch - một công việc phải đứng trước nhiều người, đòi hỏi nhiều kiến thức, và kĩ thuật? Với một đứa coi việc đứng trên sân khấu là điều ám ảnh, sao lại chọn phiên dịch? Vì mình thích trở thành phiên dịch viên ư?

Không có chuyện gì là tự nhiên. Cho đến con đường bây giờ mình đang đi cũng không phải là con đường từ đầu mình chọn. Nhưng có sao? Hạnh phúc và nhiều niềm tin.

Tin một ngày, mình có thể đứng trên sân khấu, thuyết trình trôi chảy, tự tin với những gì mình nói ra. Tin một ngày, mình có thể dùng ngôn ngữ sinh động và kỹ thuật học được của mình để làm trọn vai trò của một “sứ giả ngôn ngữ”. Tin rằng, mai đây sẽ không bao giờ hối hận vì con đường hôm nay.

Người ta làm được vì họ tự tin. Còn mình, mình làm được khi mình có người tin.
Bố mẹ mình tin, con gái họ mạnh mẽ, độc lập và luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Chị Ngọc Anh, thầy Khuê, thầy Bình chưa bao giờ ngừng tin tưởng những người học trò của mình. Những người chị, người bạn luôn ở bên, cùng mình chứng kiến những đau thương và thất bại, “túm đầu” dựng mình đứng lên trong bất cứ hoàn cảnh nào: “Dịch được chưa?”, “Mai chị hỏi thăm tình hình mày đi học dịch đấy”, “Liệu hồn học dịch đi, trượt môn “2 triệu tín” của cô Chi bây giờ”
Đối với mình, phụ lòng tin là điều đáng trách nhất.

Thứ 6 tuần trước, giờ này mình và lớp 19PD08 đang ở lễ bế giảng. Chiếc lớp học chăm chỉ, chạy từ cuối năm 2019, đến đầu năm 2020 luôn làm mình bật cười khi nhớ đến. Những lúc một mình, một diễn giả nổi tiếng, “vật lộn” (chính xác là từ vật lộn luôn đấy ạ) tìm cách chuyển ngữ những câu phát biểu Tiếng Anh hóc búa hay lắp ba lắp bắp nặn một thành ngữ Tiếng Việt không ra. Nhìn lên thì bị phạt tội thiếu eye-contact, nhìn ngang hai bên thì các anh, chị, bạn rón rén nhắc bài, nhìn dưới lớp thì bắt gặp ánh mắt chan chứa khích lệ và cái gật đầu tin tưởng của chị Ngọc Anh . Một khi “sự chú ý của bạn rơi vào ánh mắt của chị Ngọc Anh”, đúng kiểu “eye contact is fatal” luôn ấy, đố mà không dịch được! Hôm thì dịch Y khoa, hôm thì dịch Bảo hiểm, có hôm còn dịch cả Chính trị, rồi cả “dịch” Corona. Vừa được gặp gỡ với nhiều diễn giả nổi tiếng nhiều lĩnh vực, vừa được “mở phễu” tư duy, lại được “xốc” tinh thần, đó là lý do mình thích đi học!

Mình vẫn hay kể với bạn mình là, lớp học của chị Anh Ngoc Nguyen bao giờ cũng như chiến trường vậy, hừng hực máu lửa, và chúng mình là những chiến binh. Ngồi trong lớp của thầy Khuê, thầy Bình, cô Ly thì thấy bản thân mình thu lại thành một mẩu be bé, nhưng đam mê khát vọng lại to to. “You can do it, you can do it” - món đặc sản của Sao Khuê đã dạy mình bài học về niềm tin như thế đó. Có những lúc, mình đã thực sự tin mình!

Tối hôm đó, lễ tốt nghiệp, có sự góp mặt của MC Thanh Mai, chúng mình được dạy voice-coaching và kỹ thuật đứng. Mọi người xinh đẹp, rạng rỡ, tỏa sáng với phần thể hiện của mình. Mình tự hào là người đã ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của họ và thực sự phải công nhận, ai cũng lột xác hoàn toàn so với những ngày đầu đến lớp. Dù cả lớp chỉ có hai nhân tố chăm nhất đủ điều kiện nhận chứng chỉ, nhưng chúng mình vẫn rất vui, cười típ mắt nhìn nhau, như lời thầm hẹn “Chờ lớp mới được mở, chị em mình cùng đi “học lại” nhé”!

Mình, một học viên chưa được nhận chứng chỉ tốt nghiệp, sẽ trở lại với thầy cô và các bạn ở Sao Khuê và (có lẽ) sẽ lợi hại hơn xưa đấy. Từ hôm nay cho đến ngày đó, chắc mình sẽ ăn ngủ với shadowing, interpreting, và...believing đó. Mình biết mình tiến bộ không nhanh, nhưng mà thôi, “your speed doesn’t matter, forward is forward!:))), “tuổi trẻ không áp lực thì bao giờ”, chị Ngoc Anh vẫn bảo thế. Haizz.

Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc, đặc biệt là những ai đã, luôn và sắp tin tưởng mình, thầm tin thôi cũng được.

Thong ke